19 tuổi & chuyến đi Campuchia của em
Em xin lấy kinh nghiệm xương máu của chính bản thân em làm bài học đây các bác à. Cũng có tí chia sẻ với anh em về cuộc sống bên đất người, nơi mà gọi nôm na là địa ngục trần gian. Đi dễ nhưng về khó. Hoặc nó là mồ chôn của mình luôn chứ ko thể về được. Em cũng cảnh báo những ai muốn qua Cam nhưng ko có trình độ, không có nghề nghiệp như em. Mọi người đọc bài đừng chửi em, em biết em ngu, em muốn chia sẻ và cảnh báo thôi ạ.
Vào giai đoạn 2 của dịch bệnh COVID19 do một phần thị trường việc làm trong nước bị co hẹp lại nên em sốt ruột lên mạng tìm việc, tình cờ đọc được tin tuyển dụng làm ở 1 tỉnh cách SiemRiep cỡ 300km với mức lương 700 - 1000 Usd mình mới inbox hỏi thông tin , phần nữa vì người tuyển ấy qua nói chuyện thấy cũng thật thà với nói " Anh tuyển trực tiếp cho công ty, anh cũng như em thôi là người mới cả , em cứ an tâm " (thực ra nó ăn 2 đầu lương : vài trăm Usd mỗi người và lương hàng tháng ) nên mình tin tưởng rủ bác mình đi chung .
Ảnh nói tuy đi chui nhưng công ty lo không sao hết còn đảm bảo 100% an toàn. Nhưng khi thực tế đi mọi người biết như thế nào không, vô cùng kinh khủng bác phải lội qua ao rau muống sình lầy đen thui thúi hoắc như kênh Nhiêu Lộc, kinh khủng hơn là có cả mảnh chai và dưới là kíp báo động của bên biên phòng, sợ vãi cả lol các bác à. cái ao ấy bọn khốn nạn không hề nói đúng sự thật và còn bảo chỉ 200 300m e à nhưng em xin thưa nó là 3km đó mọi người.
Trong lúc lội đúng kiểu sống chết kệ mày bọn đưa người cũng chỉ đứng nhìn theo để bọn mình ngã sấp mặt xuống sình. Lúc ấy sự sống còn mách bảo phải gượng dậy tìm lối chạy chứ không mình và bạn mình đã chết trong ao bùn đó rồi.
Khi qua đến nơi còn không cho tụi mình xối sơ nước cho đỡ bùn mà bắt lên xe đi hơn 12h để đến nơi làm. Đến đây các bạn hình dung được độ nhẫn tâm của tụi nó chưa. Đấy chỉ là mở đầu cho chuỗi bi kịch ki khủng sau này haizz. Mới lội ruộng tới đi xe hơn 12h đến đêm mới tới nhưng chủ đã bắt sáng mai đi làm 12h luôn. Đụ má nó lúc này là hết về rồi, vì mình đã bước qua bên kia biên giới. Số phận giờ ra sao phụ thuộc vào tụi nó. Tụi nó có khoảng chục thằng, có 2 thằng vn còn lại em ko biết nó nói tiếng trung hay tiếng cam, 2 thằng vn là vùng ngoài, em đoán chứ em không biết, do nói giọng bắc đặc.
Lúc này thì nó tách trai với gái ra làm 2, và đưa đến cái chỗ nghỉ (mà thật ra là nhà tù ạ). Chỗ này em và mọi người đã bị tịch thu hết đồ đạc rồi nha. Khúc này là ngay cái bìa rừng, có 1 2 cái chòi lá của tụi nó ở đó, và 1 cái nhà cấp 4. Tụi nó cho con gái vào cái nhà cấp 4 đó để khám sức khỏe gì đó, mà sau này gặp đc 1 bạn nữ ở khu C2 mới biết là nó khám trinh, với quấy rối, không có hiếp vì đứa nào cũng rất là dơ. Không có tắm rửa gì chỗ này cả. Chỉ là buscu mấy thằng đó thôi...
Viết tới đây em bủn rủn hết tay chân các bác ạ. Em bị nó đánh vào đầu nhiều, nên giờ tai em nó cứ bị ù khó chịu lắm.
Và khi đi làm em rất bất ngờ vì tụi mình ứng tuyển vị trí chăm sóc khách hàng nhưng lúc nhận việc lại ép qua sale.
Vì đã sang đến nơi nên đành cắn răng làm . Lúc đầu nói sale các em chỉ cần cố gắng không có chỉ tiêu rồi sau thấy em tìm có khách thì ép lên 10 khách phải nạp tiền 1 ngày. Thử hỏi tụi em qua mới 5 ngày và chưa hề có kinh nghiệm sale game online thì làm gì nổi 10 khách mà còn ép 10 khách phải nạp tiền. Rồi dần ép tăng 15 20 trong 1 tuần sau đó.
Chuyện dài em không viết hết 1 lúc được, với lại em cũng hay đau đầu, nhớ tới cái thời gian đó là em đau đầu tức ngực kinh khủng. Nên nếu em viết chậm các bác thông cảm giúp em
em update 1 số hình lúc em về rồi ạ
Hình này là lúc em về VN rồi, chứ bên đó nó thu điện thoại.
Lúc này là lúc em đc các anh cpc đón bên gần biên giới, nhưng ko đc về vì ko có visa hay giấy tờ. người nhà em lên đón, lúc này đang ngồi chờ thủ tục với công an bên Cam. Cái dt em cầm là của ông anh ak
Hình này là của thằng bạn đi chung với em
Công việc của em chủ yếu là gọi điện theo danh sách có sẵn. 1 ngày nó sẽ cho em 1 danh sách trong máy. Có mấy cái để tích vào là đã gọi cho khách nào rồi tình trạng khách ra làm sao. kiểu kiểu như là khách từ chối, khách cúp máy, hay khách muốn tìm hiểu ak.
Nếu khách muốn tìm hiểu thì sẽ chuyển cho nữ tiếp. Sau đó nếu khách đồng ý tạo tài khoản và nạp tiền thì em với con nữ đó được tính là 1 khách. 1 ngày như vậy em trung bình gọi khoảng 150 200 cuộc. Đụ má 1 ngày gọi mấy trăm cuộc cho đồng bào mình, mình chỉ mong ko có gia đình hay bạn bè trong danh sách. Mà có 1 lần em gọi điện cho thằng bạn em luôn ạ, em suýt khóc, em đéo được nói với nó gì cả.
Em khóc nấc các bác à, tụi nó có nghe lén nên em nói lung tung là nó cho vào góc tường đánh ghê lắm. Thằng nào cũng sợ, mà ko chỉ mấy thằng tàu nó đánh không đâu. thằng người bắc nó cũng đánh. mà thằng này toàn đá và mặt, vào ngực. tụi em cay lắm, có con dao nào là em xiêng chết mẹ nó liền.
Vì tụi em không biết tiếng nên cái gì cũng phải nói nó, kể cả đi đái. Nó không có ở đó thì có thằng tàu.
Chỗ em làm thì chỉ có nam, vì nó không cho nam nữ làm chung. mấy đứa nữ thì tội hơn em nhiều, chắc em dành 1 khoảng thời gian nào đó để viết.
Cái chỗ em ở là nó như kiểu dãy nhà 2 tầng, hình như nó có 4 khu thì phải. Em ko rành do ko được đi lung tung, em ở khu B2. còn nữ thì hình như khu C thì phải, do bữa em gặp được con bé kia nó bảo nó ở C2.
Em tiếp chỗ em mới về ạ, lúc mới về thì hình như là tầm 8 - 9h tối gì đó, tụi nó cho mỗi đứa cái bánh bao với chai nước, ăn nhanh rồi nó dắt lên chỗ ở. Cái chỗ ở này nó tương tự như cái chung cư. Vậy đó, phòng liền kề, và mỗi phòng nó lại có giường tầng. 1 phòng như vậy thì có 6 giường, vì là giường tầng nên sẽ có 12 chỗ nằm.
Mọi người trong này bị trộn lung tung hết, chứ không phải người việt không, và có tay chân của tụi kia nữa. nếu như mình thân với ai hoặc hay nói chuyện với ai nó sẽ méc lại.
Trong phòng không có gì cả, có cái bình nước với cái ca thôi, 1 ngày thay nước bình 1 lần. uống hết thì nghỉ, không có ai đi lấy nước cho đâu. gặo thằng nào mà nó lấy nước để lau người thì cả đám nhịn luôn, chỗ vệ sinh thì ra ngoài chứ ko có ở trong phòng, bước ra hành lang là có người đi theo. đồ đạc thì ai cũng như ai thôi, 2 - 3 bộ đồ, sáng có người tới gom đi giặt. 1 mền mỏng và 1 cái gối nhỏ. ngoài ra ko còn gì thêm.
Phòng em có 11 đứa, 3 ông việt nam. anh em quý nhau lắm mà ko có trò chuyện nhiều, lúc đầu tụi em không biết nên hay gần nc với nhau, thì bị đánh với tra liên tục, sau này mới biết là có thằng đi méc, nó cũng đổi người trong phòng liên tục, để tránh làm thân nhau. thời gian tụi em nói chuyện được là lúc ăn cơm trưa, hoặc viết giấy lúc ngồi nghe đt rồi canh canh đưa cho nhau, chứ để bị phát hiện là mềm người.
Thời gian làm việc từ 7h sáng đến 11h đêm, hôm nào mà 22h15 mà chưa gọi xong trong danh sách là có thằng tới hỏi liền, vì 1 ngày phải đủ số cuộc gọi. Nghe đt nhiều đến nỗi tối em ngủ mới em nc luôn
Ăn thì sáng có cái bánh bao hoặc bánh mì với ít chả. trưa thì có cơm với đồ ăn bên đó, nói chung là cũng được, vì nó cũng ngon như cơm vn vậy. Tối thì tùy bữa, bữa nó cho cơm, cho bánh bao, cho bánh mì. Lâu lâu được cho hộp sữa tươi. Thuốc lá tuyệt nhiên không tồn tại, ai nghiện thuốc vào đây thì cai được luôn.
Lúc vào làm thì nó đưa cái tờ giấy kêu là hợp đồng, nhưng mà là tiếng cam hay tàu gì đó, rồi nó ép ký chứ cũng ko được đọc. nó bảo sao viết vậy, toàn là cam kết làm việc, không được trốn và dùng điện thoai. mà có đéo đâu mà dùng. bữa thằng kia dùng điện thoại nó quăng từ lầu 1 xuống gãy 2 chân. nó lôi từ lầu 1 đến chỗ nhà kho rồi cho xe chở đi, còn đi đâu thì em ko biết. bọn này nó thích đánh đập công khai để răn đe, nên đa số là sợ vcl.
Phòng em thì có mấy thằng đi làm robot thì phải, có mấy thằng đi lau nhà, lau kiếng chỗ mấy sòng bài. còn mấy đứa đi làm sales như em. 11h tối là nó gom về chỗ ngủ, rồi từng thằng được đi tắm, bữa có thằng tắm xong trúng gió, nó cũng lôi đi ra kho. em may mắn chưa bị lôi đi lần nào.
Cái chỗ em làm chủ người TQ, còn đám râu ria thì có người Trung, Việt và Cam.
Người chơi cờ bạc chủ yếu là các con bạc Việt Nam các bác ạ, cái này buồn thật sự luôn. Online hay Offline tại sòng đều chủ yếu là người Việt. Cái sòng này có xe đưa đón tận cửa khẩu, và có người lo từ đầu đến cuối. Việc duy nhất các bác làm là mang theo tiền, và thật nhiều tiền là được.
Các con nợ ko bị xử lý chỗ em nên em ko biết như nào, em chỉ kể các bác nghe những cái em trải qua thôi.
Trong này em cũng cố gắng liên lạc với anh em Việt Nam lỡ qua giống em (đi chui). Nhưng các vấn đề liên lạc, thậm chí là nói chuyện thôi cũng bị cấm. Làm việc như con robot vậy đó, ko có thời gian để nghỉ đâu. Cái danh sách nó phát cho hằng ngày đủ cho các bác chạy ko thở nổi rồi. Chưa kể là còn phải câu kéo khách hàng để đủ doanh số.
Em bị đày ở đây gần 2 tháng, ăn ko biết nhiêu cái bạt tai, đấm đá. Sau đó nó thấy em cũng ko làm nổi nữa rồi, thì nó bắt đi lau dọn trong khu. Mà cũng nhờ thế em lại tiếp xúc đc nhiều hơn. Có bác hỏi em là trong này người Việt mình có đoàn kết không, thì em cũng trả lời luôn là có đoàn kết hay ko đoàn kết gì thì nó cũng tách các bác ra rồi. 1 ông ăn đấm thì mấy ông khác cũng đứng ngó thôi.
Tâm lý chung của anh em trong này là mong mình được bán, bán càng nhanh càng tốt. Hoặc là nó gọi về bắt chuộc thì mới có đường về, còn nếu không thì … nó vô vọng lắm các bác à.
Ở trong này chỉ cần nghe lời nó, làm việc chăm chỉ thì nó ko làm gì bác cả, kể cả việc ép doanh số khách hàng, nó theo dõi cuộc gọi của các bác để biết mình có làm đúng hay ko. Nên nói chung là ngoan như con chó thì sống, còn lại thì dặt dẹo.
Em đi lau phòng với dọn vệ sinh khu B2 của em, thì thấy là trong này nó nhốt cũng nhiều, lên tới vài trăm người. Việt Nam chắc cũng hơn trăm mạng (chỉ tính riêng Nam), còn nữ khu C. Có mấy người không chịu nổi mà trốn, nó bắt lại được, cũng có người trốn thành công. Nhưng mà tỷ lệ chắc ko cao.
Em dọn vệ sinh chung với 6 ông nữa, có 1 ông Việt Nam ở Nghệ Tĩnh, gia đình khó khăn lắm, có con nhỏ. Đi hơn 3 tháng chưa liên lạc với gia đình. Ổng bảo là giờ nếu có gọi về thì cũng ko có tiền chuộc, vì gia đình nghèo lắm. Chả có cái gì mà cầm cố cả. Mạng sống giờ ko biết ra sao. Tới đâu tính tới đó, ổng cũng có nói với thằng người bắc kia, mà nó bảo là đưa tiền cho nó lo, còn ko thì cút. Ở đây làm trả nợ, nó bảo ổng nợ nó hơn 100tr, mỗi ngày làm là 140k, cứ thế mà tính. Đụ má là coi như khỏi ra rồi.
Mấy đứa nữ bên khu C2 là phải vừa làm, vừa bán thân trả nợ. Đi tiếp khách liên tục nhưng em nghĩ là cũng ko có cửa ra luôn. Ổng kể là bên đó gái nhiều hơn nam bên này, chả hiểu sao mà bị nó lừa nhiều thế.
Ổng kể là cái nhà kho kia là chỗ ăn chơi tập thể của mấy thằng quản lý. Nó thích kêu ai qua đó là qua thôi, quan hệ tập thể, có nhiều đứa mang thai đẻ luôn. Rồi mới thoát được.
Kinh khủng hơn là mấy ông nam bên này. Mà mấy thằng này nó chơi kiểu biến thái không à, chuyện bị hiếp ở đây là bình thường. Ko biết mấy chị em bên đó sao. Mấy chị em có tuổi thì nó cho đi lao động tay chân, còn lại là đi làm gái hết. Có khu dành cho mấy con thỏ là khu A, bên đó ổng ko biết. Có mấy con bồ ruột của mấy thằng quản lý thì đi làm camera cho tụi nó, giống mấy thằng chìm chìm trong phòng em. Ai mà làm gì là nó méc, nhưng mà nó giữ kín thân phận lắm, do được nhiều đãi ngộ. Gọi nôm na là làm con chó canh nhà.
Ổng kể là ở đây nó cho gái chơi ma túy, bản thân mấy thằng này cũng chơi luôn. Rồi đứa này rủ đứa kia chơi, cuối cùng thành các con nghiện và thành con chó của tụi nó hết. Vừa tiền bán thân, vừa tiền hút chích thì thôi, hết đời người. Bản thân ổng cũng dính ma tóe, 1 ngày 1 cữ, tiền cứ làm rồi trả. Ổng bảo em là mày ở đây thì cũng như tao thôi, rồi cũng dính thôi, hoặc nó ép mày chơi. Chứ nó đéo tha cho mày đâu, mấy thằng gần mày chơi mà mày ko biết đó.
ĐỂ LẠI ĐÁNH GIÁ CỦA BẠN ĐỂ SÀI GÒN SECURITY NGÀY CÀNG HOÀN THIỆN HƠN