
Tại sao người Thanh Hóa lại hay bị ghét?
Mình thấy khi nhắc đến Thanh Hóa (TH) rất nhiều người ghét và tẩy chay.
Thế nhưng bản thân mình lại nghĩ ở đâu rồi cũng sẽ có người kiểu này kiểu kia.
Mình có một đứa bạn cũng là người Thanh Hóa, rất đáng yêu và tốt bụng đấy chứ.
--- Dưới đây là 1 số ý kiến về vấn đề này
Cái đặc thù kỳ lạ nhưng rất dễ nhận ra của người Thanh Hoá là sự "tự vĩ đại cá nhân", luôn tự cho mình là người của đất học, đất Vua, đất... thứ gì tốt là thuộc về họ, họ quá say mê với những thành tựu đó,say mê tới mức ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
Điểm 10 cho họ là sự vượt khó vươn lên, song điểm 1 của họ là sự đo lường, đong đếm, toan tính... tới mức lộ hết chiến lược.
Điểm trừ cho họ là khi cần người khác giúp đỡ để tiến thân thì họ tìm mọi cách tiếp cận đối tượng theo kiểu Triệu Cao thời nước Tần.
Họ biết cúi mình theo kiểu Hàn Tín thời Hán-Sở. Song khác ở chỗ là khi đã đạt được mục đích rồi thì họ chẳng coi ân nhân ra gì, ko cần biết mình từ đâu đi lên...
Dẫu biết rằng khôn ngoan là điểm tốt, nhưng khôn lỏi thì lại là Điểm trừ.
Tôi biết họ sống thực dụng, tôi nghĩ thực dụng thì ko bao giờ sai, nhưng sự thực dụng ấy thậm chí vượt quá giới hạn cần thiết.
Ví dụ:
15 năm trước khi mới khởi nghiệp,tôi quen biết và rất thân với một chị hơn tuổi người Thanh Hoá.
Tôi giúp đỡ chị rất nhiều cả vật chất và tinh thần,chị luôn coi trọng và đánh giá cao tôi thông qua cử chỉ và lời nói...
Rồi đến một ngày tôi mời chị đến phòng trọ của mình chơi (trước đó chị ko biết tôi ở trọ).
Khi đến nơi tôi nhận thấy chị ko được vui như mọi ngày kèm theo biểu hiện lạnh nhạt.
Tôi vô tư nghĩ chắc chị gặp chuyện buồn riêng nên cũng ko để ý, trái lại còn gặng hỏi và động viên...
Từ buổi đó chị ko liên lạc với tôi thường xuyên như trước nữa.
Thời gian tiếp theo tôi cũng nghe nhiều thông tin chị nhận xét tôi với mọi người rằng tôi gần 30 tuổi mà vẫn chưa có chỗ ở ổn định.
Lúc này tôi mới nhận ra lý do là vậy!
5 năm trước đây tôi vô tình gặp lại chị ấy trong một sự kiện xã hội của thủ đô khi tôi đang là một nhân vật quan trọng tại sự kiện này.
Chị chủ động gặp tôi và chào hỏi xã giao,chị cho biết đã xây dựng gia đình và cũng là người thành đạt rồi xin địa chỉ và SĐT để liên lạc.
Mấy ngày sau chị cùng chồng đến nhà tôi chơi, chị rất vui.
Niềm vui thể hiện rất rõ, chị khen căn biệt thự của gia đình tôi to và đẹp, chị giới thiệu với chồng về mối quan hệ giữa chị và tôi như chị em ruột thịt, nhiều năm nay sướng khổ có nhau... và vân vân???
Phần tôi thì lại thật sự thấy buồn bởi thời gian chúng tôi ko liên lạc với nhau đã 15 năm, tình cảm đã phai nhat nếu ko muốn nói là đã ko còn thì sao có thể gọi là "sướng khổ có nhau"?
Và càng buồn hơn nữa khi thời gian qua chị thường xuyên qua lại và ngỏ ý muốn tôi và chồng chị kết nghĩa anh em để hai bên gia đình thêm gắn bó?
Mặc dù tôi rất trân trọng suy nghĩ và đề nghị của chị nhưng nghĩ lại chuyện xưa tôi thật sự ko thể dám quyết định.
Những người bạn của tôi thì luôn cảnh báo rằng "Ông cẩn thận,Thanh Hoá đấy".
Một lần nữa tôi rất muốn tin chị, nhưng ko hiểu sao cái câu cảnh báo của mọi người cứ hiện ra trước mắt,nó như kích hoạt sự nghi ngờ trong tôi.
Tôi biết người Thanh Hoá ko phải ai cũng vậy,nhiều người vơ đũa cả nắm là sai, nhưng quả thật nếu ko có lửa thì làm sao có khói?
Tôi nghĩ các bạn trẻ Thanh Hoá hiện nay, các bạn là thế hệ văn minh, chúng ta phải là những người đầu tiên phát hiện, góp ý và chấn chỉnh cho tất cả mọi người, mọi vùng miền nói chung chứ ko phải riêng người Thanh Hoá.
Có như vậy thì mới tránh được tình trạng phân biệt vùng miền, người Thanh Hoá mới có nhiều cơ hội hơn để phát huy khả năng của mình và cống hiến được nhiều cho xã hội.
---
Hầy, đội Thanh Hoá hay có cái kiểu câu: "ở đâu cũng có người này, người kia" nhại hoài ko biết chán.
Khổ cái là như ngày xưa Nam Định bị chết danh 2 ngón (móc túi) cơ mà người ta sửa đổi, đến thời đại giữa 9x cái tên này hầu như biến mất, nhưng biệt hiệu "danh thanh hóa" thì trường tồn với thời gian.
Đó là do người Thanh Hoá chứ chả phải do người khác, dân tộc VN vốn hào sảng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại mà.
Hồi sinh viên thì bị bạn Thanh Hoá vay 1 triệu đóng học do mẹ ko gửi kịp, sợ để lâu trường cấm thi, thế mà sau đó bạn "quên" luôn đến hết năm 4 vẫn không nhớ để trả tiền mình dù bạn có tiền để đi ăn chơi sml ra.
Giờ đi làm, cả cơ quan đủ dân Thái Bình, Bắc Ninh, Quảng Ninh thì chả sao, độc ông Thanh Hoá suốt ngày làm thì lười, lên phòng tìm độc thấy đi hót chuyện uống nước chè, nhưng khi có việc chung thì tót đi trình ký ra chiều bận rộn lắm.
Gặp người ta là phải so bì hơn thua dù người khác không buồn, so được hơn thì sướng, ko được đâm ra cay thù người ta.
Thật là những đức tính đáng khen
---
Cái tôi của họ quá cao... Và chỉ biết cho bản thân mình chứ không hề có chỗ cho người khác.
Ích kỷ, keo kiệt, bủn xỉn, đố kị... muốn ăn 1 ngàn của họ thì bạn phải bỏ ra 1 triệu ấy.
Thường thích đạp người khác dưới chân mình và thường soi mói mách tội người khác để lập công.
Làm sai mà không bao giờ nhận.
Giả tạo, mách lẽo, đâm chọt và muốn làm cái lỗ rốn của vũ trụ.
Mình biết ai cũng có mặt tốt mặt xấu nhưng sự thật thì phũ phàng cái cô quản gia làm việc chung với mình tính tình như thế vì cô lớn tuổi nên mọi người ai cũng hiểu và thông cảm bỏ qua.
Vì mình mới vô làm được ông chủ tịch thương tặng giầy điện thoại quần áo vvv.
Cô ganh tị và thường xuyên kiếm chuyện với mình. Vì ỷ làm lâu năm.
Xảy ra 2 chuyện và bà bị chửi đến khóc và xin nghỉ việc vì khó tìm người nấu ăn mà chịu ở lại 24/24 như bà nên ông chủ tịch cũng bỏ qua.
Bây giờ lâu lâu cũng kiếm chuyện với mình.
---
Gặp 1 lần thì có người nọ người kia, nhưng gặp đến 4 lần thì không biết nói gì.
Lần 1 bị 1 bà chị đồng nghiệp đì.
Bà đó thì chuyên nói xấu mình với sếp sau lưng mình, có mặt mình với sếp thì lại tỏ ra tận tình chỉ dạy, có mình không có sếp thì mắng mỏ các kiểu. Khổ nỗi chị đó nhân viên, mình là thực tập, không có tiếng nói gì.
Thực tập 6 tháng cuối cùng cũng chẳng dám lên nhân viên chính thức.
Stress đến bỏ việc, dọn cả hành lý về quê luôn.
...
Lần 2 là sau khi bỏ việc về quê, mình có ý định qua Nhật du học vì cú sốc số 1 lớn quá, nên làm hồ sơ giấy tờ ở một công ty mà giám đốc là người Thanh Hoá.
Lằng nhằng mãi cuối cùng người ta mất tầm 25 triệu thì công ty đó chém đẹp của mình gần 70 triệu.
Chưa hết đến hôm bay, công ty thay vì dắt mình ra làm thủ tục thì mặc mình ở sân bay 1 mình, đưa thiếu giấy tờ cho mình luôn.
Sang đến Nhật người ta đòi mới biết, may được châm chước.
...
Lần thứ 3 này là trong lúc chờ bay, mình đi dạy tiếng Nhật cho 1 công ty giám đốc là người Thanh Hoá.
Lương đi dạy 20 buổi, ngày 8 tiếng là 3 triệu
Ban đầu thoả thuận là 240k/ 1 buổi, thứ 7 thì sẽ tăng thêm tiền là 300k/ ngày.
Cuối cùng làm 2 thứ 7 vẫn tính 240k, tính 70% do thử việc nữa.
Tiền gửi xe cũng không muốn trả mình, lấy lý do học sinh cũng phải trả tiền gửi xe (vì xe phải gửi chứ công ty không có chỗ đậu xe).
Ngoài ra còn đòi thu hết bằng cấp của mình.
...
Lần thứ 4 thì chơi với một con em chỗ làm chung bên Nhật.
Chị chị em em, cho vay tiền các kiểu.
Em đó thì có trả lại đầy đủ, xong rồi chỉ vì hôm trước mình bận em kêu làm giúp: mình bảo thôi chị đang làm dở mà chị quen tay rồi làm cho nhanh, em không quen lại chậm.
Và rồi nó giận dỗi, không thèm chào hỏi chị em gì với mình nữa.
Ối giời thật đấy.
Sau các pha kể trên thì mình có rút ra kết luận:
Người Thanh Hoá mình gặp không tình nghĩa, hơi kiểu cạn tàu ráo máng, chỉ nghĩ lợi cho bản thân mình thôi.
Thế nên mình xin phép tránh ra từ đây. Mẹ mình bảo hay thôi cứ tin tiếp có khi đến người thứ 10 lại gặp cơ duyên lớn??
---
Trước đây mình có 2 cậu nhân viên người Thanh Hóa, làm việc thì lười nhác và không có ý chí phấn đấu.
Họ làm được một chút thì kể công, mà kể đi kể lại nhiều lần đến phát chán!
Gần đến ngày lĩnh lương thì chạy đi chạy lại ra vẻ vất vả rồi sau đó đánh động việc tăng lương?
Theo cách nói của họ thì điều gì xảy ra trong thiên hạ họ cũng biết, nhưng thực tế thì chẳng biết gì cả!
Sử dụng lao động của Thanh Hóa đôi khi thấy hơi mệt mỏi!
---
Rất giả tạo thường nói 2 lời có mặt sếp thì làm việc ghê lắm giả bộ siêng năng nhưng sếp đi rồi thì chai lười ra.
Lúc nào cũng nói 1 lòng 1 dạ các kiểu ôi tởm, nhưng thường xuyên chê bai người khác vv... hưng không bao giờ nhìn lại bản thân mình.
Chỉ tội nghiệp là tối ngày suy nghĩ trằn trọc tìm cách đạp người khác dưới chân mình.
---
Nếu 1 ng nói, mình cho đó là nhận xét cá nhân.
Có 3 người nói về người Thanh hoá, mình cho đó là đồng thuận nhóm.
Khi đại đa số nghĩ tiêu cực về người Thanh hoá
=> Mình sẽ đồng tình, vì đa số đều có chung nhận xét như nhau thì khách quan, ko sai được.
Túm lại, người Thanh Hoá họ sống sao thì tôi ko biết, chỉ biết ai ai cũng né tránh.
Bạn trẻ Thanh Hoá suy nghĩ lại cho tương lai.
---
Tôi là người ghét a dua đám đông và tôi cũng không phải người Thanh Hoá.
Nói một lời công bằng là hầu hết các Công ty, khu công nghiệp tỉnh Bình Dương đều ko nhận người Thanh Hoá, họ sợ gì đó tôi ko rõ chỉ biết là người xứ đó bị họ lãng tránh và từ chối ngay và luôn.
ĐỂ LẠI ĐÁNH GIÁ CỦA BẠN ĐỂ SÀI GÒN SECURITY NGÀY CÀNG HOÀN THIỆN HƠN
Thanh hoa
Các bác cơ cho em vô đảng, em đảm bảo các bác đi làm không khác gì đi nghỉ mát. Luong tháng ngon nghe, và thì thoảng nghe quản lý khen hết công suất, ăn uống toàn son hào hai vi
Thành hoa
Thì doanh nghiệp có lãi phải tăng luong lên 50% , rồi phải cho công nhận đi nghỉ dưỡng... Vvv
Thanh hoa
Họ sợ nguoi th vào làm việc thì chủ doanh nghiệp sẽ phải làm bá chủ thể gioi, và chính vì thế họ sợ chứ sao.
Trần văn Hậu
Xin chào! tôi tên trần hậu, thật tỉnh mà nói tới cũng không biết phải đánh giá như thế nào cho phái, bởi bán thân tôi không là gì của Cty cũng như những thành viên và nhân viên bình thương, vì thế tôi không thế tuỳ tiện nhận xét và đánh giá khi tôi không biết gì cả, tôi nói không ở đây cũng không có nghĩa là...tôi thơ ở, mặt kệ, ai làm gì thì làm, thật tình đối với hiện mà nói,... Là tôi đang và tìm một công việc làm thật sự để lo cho gia đình và lo cho bản thân mình là tốt rồi, còn những việc khát,. tôi xin lỗi ,tôi không quang tâm, mà tôi chỉ quang tâm mình làm gì cũng cần phải suy nghĩ, để tránh những sai lầm đáng tiếc sảy ra, còn lại tắt cả thì tuỳ cơ ứng biết. Thôi tôi xim được tóm tắt, là luôn chuẩn bi cho công việc và những ngày sắp tới, cảm ơn
Giaumat
Tôi đã từng sống chung với 1 gia đình có gốc thanh hóa. Vợ người thanh hoá, chồng người long an. Họ có 5 người con, 4 trái 1 gái. Hồi nhỏ, tôi thấy gia đình này có gì đó tính cách rất lạ, lúc tốt lúc xấu, cứ dở dở ương ương thế nào ấy. Lúc chơi đánh bài với bố tui, cả gia đình ép phe ăn tiền bố tui nhiều lắm. Bố tui biết nhưng vẫn cho họ ăn, bởi bố tui dân hải phòng khá hào sảng và chịu chơi. Cứ nhiều lần như thế, mẹ tui giận, sao cứ đem cho tiền thiên hạ. Bà vợ người thanh hóa bày đặt đem tiền qua trả, với thái độ như không cần tiền của bố tui. Bố tui giận mẹ tui, quăng tiền vào mặt mẹ tui. Tui nhớ mãi cảnh đó. Mà gọi là hàng xóm thân thiết, lâu lâu mới đem đồ ăn qua san sẻ cho bên nhà tui, haizz,
Thanh hoa
Nhiều người biết mỗi cái quê của họ không đếm xỉa đến quê nguời khác. Người mà chỉ biết đến cái quê của họ thì thực ra họ cũng chả đếm xỉa đến ai ngoài cái tôi xuất phát từ vùng quê ấy. Nghèo không phải thứ gì mặc cảm, nhưng xấu xa thi mặc cảm, tự ti lên nói toàn ngon ngữ, và cách nhìn nghèo nàn. Thiết nghi hãy tôn trọng nguoi giỏi , và lên án cách nhìn, cách sống của nguoi nghèo đủ thứ. Nghèo cả tiên, nghèo cả đức. Đất nuoc này không phải chỉ cần có quê nọ, quê kia.
Phú thọ quê tôi
Tôi cũng sinh ra ở một vùng quê nghèo sau này lớn lên tôi cũng đã từng sống ở rất nhiều tỉnh thành : quảng ninh, hà nọi , tphcm, mền tây nam bộ....và cũng tiếp xúc với rất nhiều người ở mọi vùng miền . Tôi cũng biết ở đâu cũng có người nọ người kia...nhưng thực sự là số đông người ta sống giống như lời bạn kể . Cụ thể những năm 8,9x : họ đi xin ăn cả làng ở khu vực quê tôi . Họ chỉ nhận tiền , gạo xon gom lại một nơi rồi bán lấy tiền . Ai cho : ngô lúa , sắn khô..họ ko lấy quay đi còn chửi lèm bèm cho đến khi khuất bóng . ( lúc đó quê tôi cũng rất nghèo : chỉ có người già, trẻ em mới có cơm trắng ăn , người trưởng thành phải ăn cơm trộn thậm chí có người phải ăn chuối xanh luộc ...để sống ). Sau này ra ngoài thì gặp ko phải tất cả nhưng cũng là số đông họ chỉ tiếp cận mình khi mình mang lại lợi ích cho họ , bất chấp thủ đoạn cho dù thân quen...khi ko còn giá trị thì...đó là những gì tôi từng gặp, từng thấy....
Thanh hoa
Gặp 1 lần, chứ gặp đến 4 lần như ai thì, tôi đây khó nói thành lời đuơc. Tôi ngày tìm cách đạp nguoi khac đuổi chân mình, chỉ có Sài Gòn mới nói ra đc câu này. Liệt kê toàn tính xấu của con nguời. Mắt mấy nguời ý chang loi ma.y nguoi
Thanh hoa
Em mà ngoài giao voi máy anh Tây, thì hợp đồng kí mỏi tay